Tiêu Vân Phi giơ một que trúc xiên thịt lên, hất hàm hỏi Tả Thiếu Dương:“ Thấy thế nào?”
Tả Thiếu Dương tựa cảm nhận thân thể, thấy không có vấn đề gì, đưa tay sờ chân phải, kiểm tra chỗ bị nàng đánh trúng, đó là huyệt hoàn khiêu, tới giờ vẫn hơi tê, tuy không khiến y ngay lập tức cứng đờ người nhưng cũng lợi hại lắm rồi, nếu dùng đúng lúc thì hiệu quả giống vừa rồi:“ Lợi hại thật đấy.”
“ Cũng được, nhưng ngươi muốn học thì quên đi, trước hết ngươi phải luyện chỉ lực tới một mức độ nhất định mới có thể dùng, thứ hai ngươi phải luyện độ chuẩn xác ... Mặc dù am hiểu huyệt đạo là sở trường của ngươi, nhưng ít nhất luyện năm bảy năm công phu đi đã rồi hẵng nói tiếp.”
“ Lâu vậy sao, thế thì thôi đi.”
“ Hừ, ngươi tưởng học võ công dễ dàng sao, thư sinh cũng phải mười năm dùi mài kinh sử mới có một ngày đề danh bảng vàng. Luyện võ cũng như thế, không khắc khổ rèn luyện sao có thành quả.” Tiêu Vân Phi mắng Tả Thiếu Dương xong xoe tay ra, không ngờ trong tay nàng có một cái ống nhỏ màu bạc:“ Thực ra chỉ lực của ta cũng không tốt, vừa rồi nhờ thứ này đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây