Thanh Mị Tử đắc ý nhìn người khác, ý bảo nàng không hề nói linh tinh, lại nói với Hộ tài chủ:“ Cho nên ngươi yên tâm, Long bà gì đó kia dù đạo thuật cao minh tới đâu cũng không bằng thái sư tổ và thái sư thúc tổ của ta. Ngươi mau mau đưa con ngươi về chữa trị.”
“ Vâng vâng!” Hộ tài chủ vâng dạ luôn mồm:“ Chỉ là chưa từng có tiền lệ bệnh nhân đưa tới miếu sơn thần lại có thể đòi vệ ạ.”
Thanh Lăng Tử cau mày nói:“ Không cho nhận về à? Mụ Long bà đó thật hoang đường, chẳng lẽ là đem cung phụng sơn thần thật, bà ta là vu bà hay là diêm vương mà coi mạng người như cỏ rác như thế ...”
“ Aaaa, đừng nói nữa, đừng nói nữa ...” Hỗ tài chủ đứng bật dậy hét to muốn át lời Thanh Lăng Tử, hai tay xua loạn xị ngăn cản, rồi hướng về phía đông vái lia lịa:“ Long bà, lão nhân gia đại nhân đại lượng, đừng chấp trẻ con, trẻ con vô tâm nói lời không suy nghĩ, lão nhân gia đừng trách tội nhé.”
Mọi người đều giật mình, không ngờ rằng Hộ tài chủ lại sợ hãi tới mức này, Thanh Lăng Tử càng khó chịu:“ Đủ rồi đấy, là ta bất kính với bà ta, bà ta cứ nhắm vào ta ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây