Bạch Chỉ Hàn bị Tả Thiếu Dương làm giật mình, thuận theo ánh mắt của y nhìn tới, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường, nghi hoặc hỏi:“ Sao thế lão gia?”
Tả Thiếu Dương nói nhỏ:“ Hình như có người đứng ở kia.”
“ Á ...” Bạch Chỉ Hàn run rẩy, bất giác dán sát người vào Tả Thiếu Dương, mắt mở to:“ Ở đâu?”
Tả Thiếu Dương vẫn nhìn chằm chằm vào phía đó, nhưng trong đêm mưa, ánh sáng luôn biến hóa liên tục, vừa rồi ánh đèn chiếu vào đó hơi mạnh một chút, giờ yếu đi, bóng người kia như hòa vào tường, hoặc là chưa từng xuất hiện.
Chắc chắn có, Tả Thiếu Dương rút tay ra khỏi áo Bạch Chỉ Hàn, toàn thân đề phòng, từ từ đi về phía đó, Bạch Chỉ Hàn theo sau cũng nhìn xung quanh, song không phát hiện ra điều gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây