Bên ngoài có treo hai ngọn đèn ở cổng đại đường, một ngọn đèn nữa ở tận đại môn, kỳ thực bình thường nha môn chỉ treo một ngọn đèn ở đại môn thôi, vì chỉ có gác cổng ở đó, trong nha môn không có người thì treo đên làm cái gì? Hôm nay có thêm đám Tả Thiếu Dương mới treo thêm hai ngọn đèn, để nửa đêm có thức dậy ra ngoài còn thấy đường.
Hai người họ mở cửa đại đường ra ngoài, đứng dưới dưới mái hiên, gió thổi nước mưa hết tạ đông lại tạt tây, thi thoảng hắt lên người, Cù Châu là vùng núi, đêm xuống khá lạnh, Tả Thiếu Dương hơi rùng mình:“ Được rồi đấy, ngươi muốn nói gì thì nói đi.”
Thanh Mị Tử nhìn trái lại nhìn phải, sắc đêm mờ mịt chỉ loáng thoáng nhìn rõ phương hướng, nàng chỉ một dãy phòng đối diện:“ Chúng ta qua đó đi, ban ngày đệ tử thấy hành lang dưới đó rộng lắm, đứng đây thì chẳng mấy chốc mà ướt.”
Tả Thiếu Dương đưa tay thử mưa:“ Mưa hơi lớn, chạy ra là ướt hết, ngươi có chuyện gì nói nhanh đi.”
Thanh Mị Tử đưa tay lên bắt đầu cởi đạo bào trên người, Tả Thiếu Dương giật nảy mình, đang định quát nàng muốn làm gì thì nàng giũ áo ra giơ lên, thành cái ô che trên đầu hai người, nói nhỏ:“ Thái sư thúc tổ, người nắm đầu bên kia, chúng ta chạy nhanh là được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây