Cứ tưởng rời nơi hoang dã vào thành thì có thể sống thoải mái hơn một chút, ai ngờ lại thế này đây. Có điều nơi này không phải là khách sạn, chẳng thể đòi hỏi, mà dù muốn cũng chịu, lấy đâu ra thứ tốt hơn? Tả Thiếu Dương hơi cảm khái, hơn năm trước thôi đêm đông lạnh cứng người, ngủ đắp chăn nhồi rơm cũng thấy quý, vậy mà giờ kén cá chọn canh rồi.
Đám tạo đãi mang tới không ít tấm bình phong gỗ, đem đại sảnh ngăn cách thành mấy gian riêng rẽ, như thế ít ra có không gian riêng, có tính riêng tư nhất định, cuối cùng trông cũng có vẻ khá tươm tất.
Mấy ngày trước kẹt trong núi, bọn họ còn ngủ ngoài đồng hoang cơ mà, Tả Thiếu Dương thấy không thành vấn đề, y tự an ủi bản thân như thế.
Thanh Diệu Tử phát hiện ra trên cái cột ở gần chỗ nàng và Thanh Mị Tử đứng có vết màu đỏ sậm, đưa tay ra sờ, còn lau thử nhưng không đi, hỏi:“ Ti binh đại nhân, cái gì đây?”
Ti binh có hơi thiếu tự nhiên, nói qua loa:“ Ta cũng không rõ lắm, trước khi ta tới đây đã có rồi, khả năng bị cái gì đó làm bẩn, lau không sạch ... Tả đại nhân, ti chức có chuẩn bị một bàn tiệc, để tẩy trần cho ngài, tôn lão thần y và chư vị, ngay tửu lâu ngoài nha môn thôi, mong đại nhân không chê.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây