Mọi người ăn cơm xong thì mưa cũng đã ngớt đi nhiều liền lên xe tiếp tục tới Cù Châu.
Đoạn đường này bằng phẳng thuận lợi, chập tối thì bọn họ tới được Cù Châu.
Tòa thành này khá nhỏ, so với Hợp Châu có vẻ không khác nhau là bao, nhưng rõ ràng là đông đúc hơn hẳn, người ăn xin trên đường cũng không ít. Bây giờ toàn quốc đã thực hiện quân điền chế mà vẫn xuất hiện tình huống này, không khỏi khiến Tả Thiếu Dương ngạc nhiên. Có điều nghĩ lại thì gần Cù Châu toàn là núi cao rừng rậm, ruộng đồng chẳng có mấy, tất nhiên không đủ chia. Hơn nữa y biết phân chia ruộng đất còn ưu tiên quan phủ, quân hộ trước, bách tính không có ruộng vẫn hoàn không có ruộng thôi. Cơ mà bách tính ở đây cũng quá đông rồi, nếu điều kiện tương đương Hợp Châu, vì sao lại nhiều người như thế?
Đoàn xe của bọn họ tới thẳng nha môn châu phủ, chỉ thấy đại môn đóng chặt, hai tên tạo đãi đặt đao bên cạnh, lười nhác ngồi dưới mái hiên tán gẫu.
Chân Diệu Tử nhảy từ trên xe xuống, đi tới nói:“ Hai vị quan sai, đại nhân của chúng tôi là triều tán đại phu từ kinh thành tới, muốn gặp thứ sử đại nhân quý phủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây