Nếu nói tới nấu, có Bạch Chỉ Hàn ở đây rồi, nàng còn có thể làm món ăn hợp khẩu vị hơn họ, thời gian qua kẹt ở trong núi mới thấy bản lĩnh của nàng, dùng ống trúc nấu cháo, nướng cá, nướng thỏ, không có nàng thì bọn họ thành dã nhân ăn sống nuốt tươi, Tả Thiếu Dương còn cần gì, chỉ là y không thể cứng rắn như Tôn Tư Mạc, hỏi:“ Ngươi nói gì, ngươi là người Ba Thục à?”
Thanh Mị Tử thấy có cơ hội, càng tích cực thể hiện:“ Vâng ạ, nhà đệ tử đời đời ở Ba Thục, chỉ cần là món ăn Ba Thục có tiếng, thái sư thúc tổ nói ra món nào, đệ tử làm được món đó. Món ăn ở trên bàn đều do đệ tử làm, không biết có hợp với khẩu vị của thái sư tổ và thái sư thúc tổ không?”
Tả Thiếu Dương đi tới, cả bàn bày bảy tám món ăn, y hít một hơi, mùi hương mê người của món ăn Ba Thục luồn vào mũi, mấy ngày qua ăn uống chỉ coi là cầm cự, chưa gì nước bọt đã chảy ra:“ Tốt quá, thực sự là tốt quá, sư huynh, dọc đường đệ ăn uống không hợp miệng, nếu nha đầu này làm được món Ba Thục thì tuyệt quá rồi, chúng ta để chúng đi theo đi. Dù sao chúng theo chúng ta lâu như thế rồi, lại sắp tới Cù Châu, giờ bắt chúng về cũng tội, để chúng theo, giúp chúng ta làm vài việc, để chúng mở mang kiến thức.”
Tôn Tư Mạc vuốt râu:“ Thanh Mị Tử không nói dối, nó là người Ba Thục, am hiểu món ăn nơi đó ... Nếu sư đệ nói vậy rồi thì cứ để chúng theo, mất công đi chặng đường dài như thế thì nên học gì đó. Thế nhưng khi trở về các ngươi sẽ bị cấm túc, chuyện nào ra chuyện đó, làm sai vẫn phải phạt.”
Thanh Diệu Tử, Thanh Mị Tử và Thanh Lăng Tử đều mừng rỡ, đồng loạt tạ ơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây