Bữa tiệc ngày hôm nay chủ yếu là để chiêu đãi vị thần y Tôn Tư Mạc, nói thật, nếu không phải vì không muốn ảnh hưởng tới Tả Thiếu Dương triển khai y quán, ông chẳng nhận lời loại tiệc tùng này. Thế nhưng tréo ngoe ở chỗ nếu không phải vì có Tôn Tư Mạc, một tán quan như Tả Thiếu Dương làm gì có cơ hội được thứ sử Tô Châu mời tiệc cơ chứ.
Tả Thiếu Dương đã chú ý tới vị ti hộ kia, khi y nâng chén lên mời thì vị ti hộ ấy cũng chỉ nhấp một ngụm cho có mà thôi. Tả Thiếu Dương càng thấy kỳ quái, thừa lúc đám danh nhân hào thân mời rượu Tôn Tư Mạc, y cần chén rượu đi tới bên cạnh vị ti hộ đó, thuận thế ngồi xuống:“ Ti hộ đại nhân, ta thấy ngài có vẻ rầu rĩ không vui, phải chăng là có ý kiến bất đồng với Y quán Xích Cước của bọn ta?”
Vị ti hộ kia chắp tay:“ Nào có, chuyện lợi dân như thế, làm sao lão hủ có ý kiến được cơ chứ? Chỉ là Tô Châu là vùng giàu có trù phú, dân chúng phần đông dư dả, người nghèo khổ ít, chỉ sợ là đại nhân mở y quán Xích Cước, e là không có mấy người bệnh tới.”
Tả Thiếu Dương ồ khẽ, ti hộ của hộ phòng có chức trách quản lý chẩn tế nạn dân, cho nên ông ta hiển nhiên là nắm rõ số lượng họ cùng khổ nhất, hẳn là ông ta không nói dối.
Tô Châu là quê hương cá thóc, cho dù là gặp phải năm thiên tai, bọn họ vẫn cứ no đủ. Ở nơi này người làm ăn rất nhiều, nhiều cơ hội kiếm tiền, cho nên mức độ nào đó mà nói, rất ít người bản địa nghèo tới mức không trả nổi tiền thuốc men. Về điểm này có thể thấy rõ ở điều y nhìn thấy nghe thấy khi vào thành phố, bánh bao nơi này trắng thơm hơn bánh bao Trường An.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây