Đỗ Kính là người hiền lành, chỉ biết vùi đầu vào sách vở, hắn đâu muốn tranh giành gì đâu, Đỗ Dần trừng phạt gia nhân, hắn lén lút an ủi là khuyên giải, tránh người ta hận đại ca thôi, đâu ngờ khiến đại ca hiểu lầm như vậy, nghẹn ngào khóc nấc lên:“ Đại ca, đệ vốn không muốn cái tước vị đó, chưa bao giờ hết ... Hiện giờ huynh và cha đều đã thế này còn … Còn muốn tước vị, có tác dụng gì? Cha chưa bao giờ muốn nhường tước vị cho đệ, cha nói đệ quá mềm lòng, sau này khó quản chuyện nhà … huynh, huynh … “
Những lời đó bình thường Đỗ Dần không tin, nhưng giây phút này hắn biết mình không qua nổi, có qua được cũng không còn trông đợi gì nữa, đệ đệ chẳng cần nói dối, vậy thì rốt cuộc mình đã làm cái gì? Hai mắt vô hồn, trong lòng chỉ còn lại bi thương.
Đỗ Kính khóc to:“ Phụ thân ... Phụ thân không còn thở nữa, đại ca, huynh giết phụ thân rồi.”
Đỗ Dỗ lẩm bẩm:“ Đừng khóc, ta cũng không sống được nữa, đợi tới âm tào địa phụ, ta sẽ hầu hạ lão nhân gia.”
Lúc này lão bà của Đỗ Yêm dẫn theo đám thiếp thất cùng với mấy đứa bé nữa khóc lóc ầm ĩ chạy tới, vừa vào trong phòng, cảnh tượng máu me ấy làm mấy người xỉu tại chỗ, thế là trong phòng loạn hết cả lên, người khác chỉ biết ra sức gào thét:“ Gọi thái y, gọi thái y!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây