Đoàn người đi lên ngọn núi nhỏ trong vườn, Bành Bính lấy cớ mệt không đi lên, nhường không gian cho Tả Thiếu Dương cùng thê thiếp.
Ngọn núi ngay được đắp ngay bên cạnh ao, trước kia ở đây vốn có mấy tảng đá rất lớn, không cách nào di dời được, trở thành chướng ngại khiến khu vực này không thể mở rộng. Giờ thì quá tiện rồi, làn móng để đắp lên đồi đất, không quá cao, nhưng đủ vượt trội so toàn bộ mảnh đất xung quanh rồi. Trên đồi còn dựng căn nhà hai tầng, tầng hai bốn mặt có thể tháo rời, mùa hè dùng làm chòi nghỉ.
Đứng bên lan can lầu các, toàn bộ khu vườn phía dưới thu hết vào tầm mắt, thậm chí có thể nhìn thấy đỉnh vàng của Hoàng Cung hùng vĩ phía bắc. Dõi mắt về phía nam, vượt qua tường phường thấy Khúc Giang xanh ngắt, trên đó có những chiếc hoa thuyền bập bềnh theo sóng, thấp thoáng nghe thấy được tiếng ca du dương của thuyền nương. Nhìn xuống dưới, hồ ngay ở dưới chân, nước trong suốt, ngay cả cát sỏi trải dưới đáy hồ cũng nhìn được. Bên hồ có mấy cây liễu, soi bóng mặt nước, liễu rủ đung đưa, hết sức dễ chịu.
Trường An tương đối lặng gió, phải lên cao thế này mới đón được ít gió vi vu, thoáng đáng hơn hẳn phía dưới. Kiều Xảo Nhi sợ nhất là nóng, lên đây không muốn về nữa, giang rộng tay:“ Chỗ này thật là tuyệt, bày tiệc rượu ở đây, có thể ngắm cảnh bốn mùa rồi.”
Miêu Bội Lan cứ chuyển hết phía lan can này tới phía khác, tựa hồ nhìn mãi không thấy chán, Tả Thiếu Dương từ sau lưng nàng đi tới, vòng tay ôm trọn thân thể nhỏ nhắn vào lòng:“ Cả khu vườn này giao cho nàng nhé, đừng để mệt đấy, không vội, chúng ta thong thả trồng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây