Trường An đã vào đầu mùa hạ, thời tiết khá oi bức, thi thoảng lại có cơn mưa bất chợt vào buổi tối, thế nhưng chẳng giúp giải nhiệt được là bao, thoáng cái thôi nước cũng bốc hơi hết, sáng hôm sau thôi mặt trời mọc lên, mặt đất đã khô cong như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đón nhận mặt trời khắc nghiệt nung nóng.
Tới Trường An rồi, tới kinh thành rồi.
Trong nhận thức của Miêu Bội Lan, kinh thành là nơi ở của hoàng đế, là nơi tập trung của quan lớn, quý nhân, ở đây phải hết sức cẩn thận lợi ăn tiếng nói, nếu không tự mình gây họa đã đành, còn chuốc lấy rắc rồi cho Tả Thiếu Dương mới là chuyện lớn. Cho nên từ lúc nghe xa phu bên ngoài báo là nàng ngồi im như tượng, không dám nhìn ngang ngó dọc, tới tận khi qua cổng thành, bên tai truyền tới tiếng phố xá huyên náo, tiếng kêu của Hồi Hương và mấy đứa bé Chu gia đi cùng xe, Miêu Bội Lan mới không nén được tò mò, quay đầu nhìn, tức thì há hốc mồm.
Đường phố rộng thênh thang, Miêu Bội Lan chưa từng thấy con đường nào rộng như thế, ngay cả sân lớn trước huyện nha ở quê cũng chẳng rộng bằng, mấy chiếc xe đi ngang nhau cũng dư sức, hai bên đường còn có hẳn lối đi riêng giành cho người đi bộ.
Nhà cũng thật là to, nàng chưa thấy nhà ai lớn như vậy, tường cao hơn, dài hơn cả tường huyện nha nữa, còn nhà của Giả tài chủ ở Mai Thôn thì căn bản không thể nào so sánh được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây