Tả Thiếu Dương thời gian qua vì đề phòng bị Đỗ gia ám hại cho nên không rời nhà Tôn Tư Mạc, chỉ có thể loanh quanh ở hậu viện có chút cuồng chân. Hôm nay có thể xem như ổn rồi, chấp nhận chữa trị cho Đỗ Yêm, coi như chuyện này coi như lắng xuống, muốn đổi gió chút, ở lại Tôn thị y quán xem bệnh, nhưng Tôn Tư Mạc cực kỳ nghiêm khắc, y không làm đúng theo, rất nhiều thủ đoạn trừng phạt, đành tiu ngỉu về nhà.
Mấy ngày này rảnh rỗi, tuy không nắm được điều động trận pháp, tinh túy trong đó, ít ra học thuốc cách ra vào rồi, rẽ đông rẽ tây, qua khu rừng trúc, tới nơi ở của mình, đột nhiên có người gọi:” Tả lão đệ.”
Giọng này chẳng phải của Tiêu Vân Phi sao, nhìn nơi phát ra tiếng động, thấy một hắc y nhân bị trói trong lưới nằm dưới đất, ở bên cạnh Bạch Chỉ Hàn và Kiều Xảo Nhi đang ngồi uống trà.
Là Tiêu Vân Phi hóa trang kiểu lão giả, Tả Thiếu Dương vội chạy tới:” Xảo Nhi, Chỉ Nhi, chuyện này là thế nào?”
Bạch Chỉ Hàn đứng lên nhún eo nói:” Thiếu gia, hôm nay có gian tặc không mời mà tới, bị trúng bẫy trong trận, Chỉ Nhi vốn định cho người đánh gãy chân, lão ta nói người quen của thiếu gia, Chỉ Nhi không dám định đoạt, sai người kéo vào đây đợi thiếu gia về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây