Nếu để Đỗ Yêm nghi ngờ mình là người của phe phái đối địch nào đó với ông ta thì cực kỳ nguy hiểm, huynh đệ Chân thị chính là tấm gương tày liếp. Tả Thiếu Dương không có lựa chọn nào khác, giữa tệ và tệ hơn, y đánh liều lên tiếng:” Chân Quyền nói, là vì đại nhân muốn ông ta giết một trọng thần, ông ta không nghe, cho nên đại nhân muốn giết ông ta, ông ta mới đành tự vệ.”
Đỗ Yêm thầm cười lạnh, vừa rồi ông ta cố tình nói nhẹ nhàng, để Tả Thiếu Dương lơi lỏng nói ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của ông ta:” Chân Quyền nói với ngươi sao?”
“ Vâng.”
“ Đúng, đó là kẻ thù không đợi trời chung với ta, luôn cản đường ta, ta không còn cách nào mới phải lệnh huynh đệ Chân thị giết người, họ không tuân lệnh cũng đành, ông ta là y giả, không muốn dùng y thuật giết người ta không trách. Thế nhưng bản quan đánh giá sai rồi, y giả biết giết người, hơn nữa khi giết người còn rất tàn độc, chính bản thân ta tự mình trải nghiệm, vì thế đừng dùng mấy lời vô nghĩa đó ra với ta.” Đỗ Yêm nhìn xoáy vào mắt Tả Thiếu Dương, nghiêm giọng nói:” Trả lời ta, ngươi có giết Chân Quyền không?”
Giết Chân Quyền cứu lấy cái mạng, chuyện này Tả Thiếu Dương có thể làm được, nhưng sau đó thì sao? Không nói đôi tay vấy máu, lương tâm cắn rứt, mà có lần này, sẽ có lần sau. Hơn nữa y sẽ bị Đỗ Yêm khống chế, phải đi giết người cho ông ta, phải dính vào đấu tranh chính trị, càng lún càng sâu. Mà kẻ mù chính trị như y, sớm muộn cũng bị đối thủ nghiền nát, chỉ e còn liên lụy tới gia đình thì làm sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây