Tả Thiếu Dương buông tên thị tòng tới báo tin ra, đi vòng quanh, hai tay đấm vào nhau liên tục, làm sao bây giờ? Kỳ thực mới đầu y chữa bệnh cho Bành Bính chính là muốn được sự chú ý của Tôn Tư Mạc, bây giờ vị thần y vĩ đại nhất muốn gặp mình, cơ hội ngàn năm có một, nếu không đi e để lại ấn tượng không tốt, lần sau gặp được càng khó hơn. Chưa kể còn một ông cụ hiện được coi như bảo bối của Đại Đường cũng đang đợi mình ...
Hay là đi trước đã rồi về chữa bệnh sau? Bỏ lỡ cơ hội này, y thực sự sợ không có lần sau.
Nhưng khi Tử Thiếu Dương phía người bệnh, đang định quay sang từ chối thì phụ nhân kia dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn y, vì thân phận nàng quá thấp, không dám nói, chỉ khẩn cầu trong im lặng. Giống hệt Bi Vàng hôm qua bị phạt phải ăn đồ sống cũng nhìn y như thế, chịu không nổi ánh mắt long lanh ngấn lệ đó, rốt cuộc phải đi rang hạt dẻ cho con sóc đó ăn.
Bây giờ có “con sóc” khác cũng nhìn mình như vậy. Tả Thiếu Dương cúi đầu đấu tranh nội tâm một hồi, thở mạnh một cái, nói rất yếu ớt: “ Trị bệnh cứu người quan trọng hơn, làm phiền tiểu ca trả lời hai vị lão thần y, nói chữa bệnh xong là ta tới ngay lập tức.”
Thị tòng sửng sốt chắp tay một cái rồi chạy đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây