Lại một ngày nữa trôi qua, đêm hôm đó trăng sáng, là đêm đẹp, thức đến nửa đêm, Tả Thiếu Dương bắt đầu lạnh run cầm cập, quan trọng hơn nữa là ở một mình rất cô đơn, lẩm bẩm Bi Vàng, mày đâu rồi? Sao còn chưa quay về?
Ngủ một lèo tới khi mặt trời chiếu vào mặt mới tỉnh lại, lờ mờ thấy có bóng người.
“ Tiêu tỷ tỷ.”
Tả Thiếu Dương chẳng nhìn rõ người đã gọi ngay, còn ai vào đây được nữa, quả nhiên thấy Tiêu Vân Phi đứng dựa lưng vào cửa hang, mặt quay ra ngoài, dáng vẻ có phần thê lương.
Một lúc lâu sau Tiêu Vân Phi mới quay đầu lại:” Không biết Bành Bính được ai giúp, bệnh tiến bộ rõ ràng, hoàng thượng không bắt ông ta nghỉ hưu nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây