Tả Thiếu Dương ở Hoa Sơn gặp phải phiền phức, không thoát thân được.
Kinh thành không như ở huyện Thạch Kính chỉ cần rời thành vài dặm là có thể lên núi hái thuốc, xung quanh Trường An tới năm chục dặm toàn là nông điền, thượng lâm uyển của hoàng gia thì không vào được, muốn lên núi hái thuốc phải đi khá xa, công đi lại mất nửa ngày rồi. Huống hồ đây là mùa xuân, trên núi không chỉ có rất nhiều sâm Hoa Sơn, còn có đảng sâm, thiên tiên đằng, toàn là tân dược triều Đường còn chưa dùng, mỗi thứ y đều đào mấy cây, chuẩn bị đem về trồng.
Quá trưa, Tả Thiếu Dương quyết định quay trở về, nếu phóng ngựa nhanh thì vẫn kịp trước khi giới nghiêm, Bành Bính đợi một chút không sao, nhưng không muốn để Kiều Xảo Nhi với Bạch Chỉ Hàn phải lo.
Thấy Tả Thiếu Dương đeo gùi lên chuẩn bị xuống núi, Tiêu Vân Phi nhìn núi non thấp thoáng mây mù, hương hoa cỏ thơm ngát, luyến tiếc nói:” Ngươi hiếm khi lắm mới ra ngoài một chuyến, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, ở trên núi vài ngày được không?”
“ Tiêu tỷ tỷ, ta cũng muốn nghỉ ngơi nhàn nhã vài ngày, cảnh sắc Hoa Sơn rất đẹp, đặc biệt ở cùng một giai nhân ai mà không thích.” Suốt buổi sáng Tiêu Vân Phi không nhắc tới chuyện Bành Bính thêm lần nào nữa, nhưng Tả Thiếu Dương đoán được nàng cố ý, từ việc ăn mặc nữ nhi xuất hiện trước mặt mình, nói:” Nhưng Bành đại nhân đang đợi ta mang thuốc về trị bệnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây