Tạ ơn Lưu y chính xong, Tả Thiếu Dương nghĩ, bệnh nhân không tới với mình thì mình đi tìm bệnh nhân, nghĩ một lúc thấy làm thế khôgn ổn lắm, nếu mình khám bệnh xong, người ta cám ơn rồi lại vào chỗ Lưu y chính hoặc họ Mã kia khám lại, tệ hơn là y công, y sư nào đó thì mất mặt.
Bây giờ cũng đủ mất mặt rồi, còn sợ gì nữa, cứ ra ngoài xem thời cơ như thế nào, thấy y đi đi lại lại ở đại sảnh, đoán ra nguyên nhân nên xung quanh cứ thi thoảng lại đưa mắt nhìn, Tả Thiếu Dương thấy nóng máu, cảm giác tất cả đang cười mình, kể cả người ta vô tình liếc qua, lọt vào mắt y cũng thành nhìn đểu nhạo báng.
Thế nhưng Tả Thiếu Dương không hề nhầm, Bi Vàng rất nhạy cảm với thái độ thù địch của người khác, lông nó hơi xù lên, há miệng nhe răng, nếu không phải được Tả Thiếu Dương vỗ đầu trấn an thì chắc chắn có kẻ đổ máu rồi. Bi Vàng được chăm sóc rất tốt, bây giờ nó nặng gần 5 – 6 kg, cái răng nhe hết ra dài tới sáu phân, ngoạm cho một cái thì vết thương không nhẹ.
Cuối cùng y tìm được cơ hội.
“ Lão bá, thuốc này phải đợi nguội chút rồi mới uống nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây