Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 597: Không cần ai giúp. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày hôm sau Tả Thiếu Dương mang tâm thái hoàn toàn mới đi làm, cưỡi ngựa ngâm nga tiểu khúc, còn có con thú nhỏ đứng trên vai, đầu quay đi quay lại, mắt đảo tròn, trong mắt Bi Vàng, ở Trường An này còn nhiều thứ mới mẻ lắm.

Lưu y chính luôn tới sớm nhất, nhìn về phía phòng khám của Tả Thiếu Dương, rèm kéo lên, nên biết y chưa tới. Mã y chính tới thứ hai, cũng đưa mắt nhìn về phía gian phòng kia, hừ một tiếng, đúng là không coi ai ra gì, hôm qua tới muộn nhất, hôm nay cũng thế, có điều cũng không cần tức làm gì. Nhìn tình hình hôm qua có thể thấy ở đây không ai ưa y hết, xem trong tình trạng bị cô lập đó, y chịu được bao lâu, biết thế này hôm qua chẳng cần phí công làm tiểu nhân, thành ra nông nỗi này, giờ má vẫn con đau.

Hôm nay Tả Thiếu Dương cố tình tới muộn, y vừa tới y quán một cái, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, y là đề tài bàn tán của bọn họ suốt hôm qua, thấy y đi làm còn mang theo một con sóc, mặt nghênh lên, giống tên hoàn khố vô lại hơn là giống quan viên, người có tuổi thì nhíu mày, người trẻ hơn thì có chút khâm phục, qua một ngày như thế mà không mất tinh thần, có bản lĩnh.

Tả Thiếu Dương chả thèm quan tâm người khác nghĩ gì, lớn tiếng sai hỏa kế mang bút tới, tất nhiên là cả giấy nữa, giấy phải là loại to nhất trong y quán, viết một tấm biển lớn : Y cử thám hoa, sở trường trị liệu trúng phong giá rẻ, phù nề, gãy sương, cùng các loại nghi nan tạp chứng.

Viết xong nghênh ngang dán ở khung cửa phòng chữa bệnh, bảo hỏa kế, nếu có người bị những bệnh trên thì dẫn thẳng vào phòng mình, không cần qua mấy y công, y sư.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)