Tả Thiếu Dương nghe thấy ông ta trước mặt người ngoài ngang nhiên chửi mắng Đỗ Yêm thì giật mình, Kiều Xảo Nhi lại không bất ngờ, có vẻ hiểu tính ông ta, hiểu vì sao ông ta phẫn hận như vậy.
Ông lão cứ vừa đi vừa nói không ngừng, kể hai vị tằng lão thái thái vẫn khỏe, hôm qua còn ngồi với nhau chửi bới Đỗ Yêm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu đó, toàn là nói xấu Đỗ Yêm. Cũng chẳng nói ra được xấu ở chỗ nào, chỉ nói đang yên đang lành làm hai lão thần y phải vảo ngục, thê ly tử tán, nhà chẳng ra nhà. Tả Thiếu Dương thì biết rõ vì sao Chân thị huynh đệ gặp họa, không chỉ dự mưu giết người từ trước, Chân Quyền còn đích thân ra tay, không cho Đỗ Yêm cơ hội sống sót nào, chỉ riêng điểm này thôi bọn họ có bị chặt đầu cũng đáng tội.
Xuyên qua đình đài lầu gác vắng vẻ, tuyết trắng phủ trên cây cối mái hiên chẳng có chút cảm giác đẹp đẽ nào, chỉ thêm phần thê lương.
Hậu viện nhà phú quý không thể tùy tiện ra vào, dù Kiều Xảo Nhi là khuê hữu của Chân Dao nhưng Tả Thiếu Dương là nam nhân trưởng thành, chẳng phải thân thích, cho nên chỉ có thể đợi ở hoa sảnh, chẳng mấy chốc Chân Dao và nha hoàn đi ra.
Chân Dao nhún eo thi lễ, nắm tay Kiều Xảo Nhi nói:” Xảo Nhi, hôm qua muội thành thân, ta không tới chúc mừng được, thật xin lỗi, cả nhà bây giờ suốt ngày bôn ba chuyện gia gia, ta là phận nữ nhi không giúp gì được, chỉ có thể trông nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây