“ Đại sư huynh, khoan đã …” Ngũ Thư không biết từ đâu xông vào, y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, mặt mày thâm tím, một tay xách vò rượu, nách kẹp một vò, tay kia giữ tay Tả Thiếu Dương, ngăn cản y trước khi vào tân phòng, cười rất ác liệt:” Để đệ chúc mừng huynh đã chứ.”
Chưa nói hành vi đẩy hắn vào miệng hổ lúc đầu, lúc sau Tả Thiếu Dương cũng thản nhiên đi đón dâu bỏ mặc hắn cho đám bà nương dày vò, thù này không trả sao còn là quân tử.
Phù dâu cười khúc khích dẫn tân nương đi, Ngũ Thư ấn ngay vò rượu vào ngực Tả Thiếu Dương, lấy vò khác trong nách ra. Tả gia không có mấy bằng hữu ở kinh thành, được cái hàng xóm láng giềng thì vô cùng nhiệt tình, nhất là đám thanh niên trai tráng, hò reo kích động không khí, trong đám đó Tả Thiếu Dương nhìn thấy cả tên Điền Phong nhỏ thó nham hiểm ôm một bầu rượu khác, thầm kêu toi rồi. Tả Quý tất nhiên không cản, chỉ vuốt râu cười hết sức vui vẻ.
Chẳng chống đỡ được bao lâu, tới khi Tả Thiếu Dương say ngã lăn quay ra đất, đám đông cười nghiêng ngả, nhưng bữa tiệc vẫn mới bắt đầu mà thôi.
Tả Thiếu Dương được hai phù dâu đỡ vào tân phòng, y say không còn biết trời trăng gì nữa, đặt lưng xuống giường một cái là ngủ mê mệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây