Tả Thiếu Dương nhìn Mã Chu lại chùm chăn lên đầu thì thở dài rời khách sạn, về tới nhà thì Bạch Chỉ Hàn đang làm cơm, cha uống trà cười một mình, từ lúc y thi đỗ cha cứ thế, cười mãi không ngừng.
Thấy nhi tử về Tả Quý vội vàng thu lại nụ cười, bày ra vẻ uy nghi của người cha, gọi y lại: “ Lần này lên kinh cha có mang theo ít tiền, chuẩn bị nếu con đỗ đạt ở lại kinh thành làm quan thì mua nhà ở, không thể ở nhờ Cù gia mãi được, không tiện.”
Tả Thiếu Dương đã bàn bạc với Bạch Chỉ Hàn chuyện này, nếu đã quyết định cưới Kiều Xảo Nhi, tất nhiên phải có nhà trước, nói:” Cha, trước kia con và Chỉ Nhi đi tìm nhà cho Cù lão thái gia cho nên biết mấy căn nhà ưng ý, có cái cách đây không xa, giờ còn sớm hay chúng ta đi xem luôn.”
Nhi tử chỉ có năm ngày nghỉ ngơi, nên ổn định chỗ ở sớm, Tả Quý đồng ý, gọi Bạch Chỉ Hàn một tiếng, ba người bọn họ bắt xe đi tới phường Thanh Long, nơi này là chỗ ở của bách tính bình dân, nhưng không phải dân nghèo, cho nên điều kiện cũng được, nhìn qua thì cũng giống khu phố nhà họ ở huyện Thạch Kính, giá tiền hẳn cũng rẻ thôi.
Tả Thiếu Dương theo trí nhớ vừa đi vừa hỏi đường, tới một cái ngõ sâu, trong đó chỉ có vài hộ dân, đi tới cuối ngõ, dường như vào vùng trời khác, tĩnh lặng hẳn so với sự huyên náo bên ngoài. Bọn họ tới cửa trạch viện, Tả Quý nhìn tường trạch viện rất cao, tường làm bằng gạch xanh, trên tường ốp ngói lưu ly, cánh cửa lớn đen xì, có cái vòng đồng lớn, trông có chút năm tháng rồi, nhưng vẫn chắc lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây