“ Ha ha ha ha.” Tả Thiếu Dương không nhịn được cười, chả trách tên Ngũ Thư này tự nhận bản thân tư chất có hạn, đúng là tên đại thiếu gia ngu xi đần độn, ỷ vài đồng tiền coi mình trên người khác, làm dược đồng cho hắn. Thế mà thằng ngu này cũng nói ra ngoài miệng được, coi thiên hạ ai cũng ngu như hắn sao, hai vị lão thần y cũng không chữa nổi, Tả Thiếu Dương không muốn dính vào nạp mạng:” Ngươi đừng mong ta giúp ngươi, chân thành khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất cũng đừng có đi, thừa nhận với người ta mình không có khả năng, rút ra khỏi vụ này.”
Ngũ Thư mặt mày nhăn nhó:” Đệ không muốn đi, nhưng Đỗ gia không tha cho đệ, mà nếu không đi thì người ta sẽ nghĩ gì? Cho rằng đệ không có bản lĩnh …”
Tên này nguy tới nơi rồi vẫn nghĩ cách trục lợi, Bạch Chỉ Hàn nói không sai, lòng tham con người khó thỏa mãn, hắn thích hợp làm thương nhân hơn hành y. Không ngờ một thoáng bất cẩn nhận lời thi hộ hắn, gây ra hậu quả lớn thế này, Tả Thiếu Dương lạnh lùng nói:” Ngươi thấy mình có bản lĩnh đó à?”
Ngũ thư cười nịnh bợ:” Đệ không có bản lĩnh đó, cho nên mới nhờ tới Tả huynh.”
Tả Thiếu Dương chưa đánh hắn là may:” Ngươi không tự lượng sức, muốn nổi tiếng, muốn quan tước, ta không ngăn cản. Chuyện này ta không muốn dây vào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây