Bạch Chỉ Hàn không ngờ Tả Thiếu Dương có thành kiến sâu như thế về việc làm quan, tuy lời y không sai, nhưng bảo đúng cũng có nhiều chỗ hiểu lầm. Có kinh nghiệm xung đột trước kia rồi, nàng không muốn cuộc nói chuyện trở nên gay gắt, khẽ khàng nói:” Thiếu gia, Chỉ Nhi gặp không ít người làm quan, không đáng sợ như thiếu gia nói đâu.”
Tả Thiếu Dương rất cố chấp:” Đó là bề ngoài thôi, người làm quan phải tỏ ra hòa thuận với nhau, nhưng sau lưng đều dòng chảy ngầm cuồn cuộn, nếu không bị người ta hại phải hại người ta, đã kết thành bè phái thì phải bảo vệ lợi ích của bè phái, bất kể đúng sai, nếu lẻ loi thì thành cá thịt trên thớt, cho người ta mặc sức chà đạp.”
Nếu nói tới luận thơ phu, Bạch Chỉ Hàn không thua, nhưng dù nàng thông minh tới mấy thì vẫn là cô nương thiếu từng trải, biết cái nhìn Tả Thiếu Dương gần như méo mó, nếu phản bác y thì phải một phen tranh luận gay gắt, nàng không muốn đành thở dài:” Ài, nói không lại thiếu gia.”
Tả Thiếu Dương ít khi làm cho Bạch Chỉ Hàn cứng họng như thế, khoan khoái lắc đầu ngâm:” Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, khiến ta chẳng được mặt mày tươi.”
Lần này nghe y “làm thơ” chỉ khiến Bạch Chỉ Hàn thêm u oán:” Với thi tài này của thiếu gia, cho dù khoa tiến sĩ, chắc gì đã không có cơ hội. vậy mà không chịu tham gia khoa cử, thật là đáng tiếc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây