Tang mẫu vừa mới nổi giận, lập tức thấy ngực khó chịu, hai lỗ mũi nở to, thở hồng hộc, Tang phụ vội vàng đi tới xoa ngực xoa lưng, dỗ dành:” Mẹ tụi nhỏ, nguôi giận nguôi giận, Tả công tử nói ...”
Tang mẫu đẩy ông ta ra:” Không cần nhắc tới tên tiểu tử thối đó, ta chừng này tuổi đầu rồi lại dễ dàng bị một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch lừa hay sao, rõ ràng là dọa thôi.”
Tang phụ nghe vậy không vui:” Sao bà lại nói thế, người ta nói vậy là vì tốt cho bà mà, ta thấy Tả công tử có phần nói quá, nhưng bà xem cứ nổi giận lên là người lại khó chịu đấy thôi. Người ta cứu mạng nhà ta mà, lừa nhà ta làm gì?”
“ Đương gia, ông cả tin quá, thế này bảo ta làm sao yên tâm được.” Tang mẫu nhìn trượng phu, lại nhìn nhi tử thập thò ngoài kia, nhìn căn nhà một hồi, thương tâm vô kể:” Để ta tính cho ông nghe, y chỉ tốn có một lượng hai, tối đa tốn một lượng năm thôi mà chiếm đoạt được tài sản chúng ta tích góp cả đời rồi. Chúng ta ăn của nhà đó tối đa là sáu đấu gạo, tính một đấu 360 đồng, ta rộng rãi trả y bốn quan đi, bốn quan đủ mua tới mười một đấu gạo trả rồi. Đương nhiên không phải bây giờ, đợi thu hoạch ta sẽ trả, nhưng giờ lấy gì mà trả, quán trà vào tay y rồi, chúng ta thành kẻ ăn nhờ ở đậu ...”
“ Bà nó, đừng nghĩ nữa ...” Tang phụ không biết khuyên nhủ thê tử ra làm sao:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây