Ta Là Tiểu Lang Trung

Chương 459: Nỗi niềm khó nói. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thực ra lúc bấy giờ Tả Thiếu Dương gọi mọi người về cũng hơi muộn thật, hôm nay ai nấy chơi quá hăng, chẳng còn nhớ giờ giấc gì hết, ráng chiều đằng xa đã ngả màu tối rồi. Trên đường về gặp vài người đi làm đồng về muộn, thấy bọn họ có trâu thì hâm mộ hết sức, ánh mắt của họ Tả Thiếu Dương cảm giác kiểu đời sau lái xe hơi đắt tiền về làng ấy.

Huyện thành Thạch Kính chỉ có ba hướng đông tay và nam là có ruộng, phía bắc không thể canh tác được, còn rất hoang vu, chẳng có cả thôn lang, hồi phản quân vây thành còn chẳng lên phía đó. Nghe nói rất nhiều dã thú nguy hiểm, Tả Thiếu Dương chưa bao giờ đi về phía đó, có lần muốn tới đó xem có thuốc không, Miêu Bội Lan cũng lắc đầu. Nàng nói, trừ khi tổ chức một đội thợ săn bảy tám người đi với nhau, nếu không thì không nên đi tới đó.

Như vậy từ ba hướng kia trở về nhà Tả Thiếu Dương thì nhất định phải đi ngang qua quán trà Thanh Hương, khi đi qua quán trà thì đã là chập tối, không biết là chưa mở cửa kinh doanh hay là đóng cửa sớm, Tả Thiếu Dương quyết định vào xem.

Đặt cày lên lưng trâu, bảo Miêu Bội Lan và Bạch Chỉ Hàn về trước, một mình đi tới quán trà Thanh Hương.

Đập cửa mấy cái, không ai đáp, đập thêm mấy cái nữa mới có giọng nói truyền ra:” Ai đấy, đóng cửa rồi.”


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)