Tả Thiếu Dương cuối cùng cũng quay sang nhìn Tang mẫu, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, ngay trước mặt Tiểu Muội, y cũng không nén được căm ghét, giọng quyết liệt:” Đó là chuyện của bà, khi Tiểu Muội sắp chết bà đã làm cái gì, bà không quan tâm, chỉ biết ăn bánh bao của muội ấy, lúc ta đưa Tiểu Muội về nhà chữa trị, bà có một giây phút nào lo cho Tiểu Muội không? Không, bà chạy ra đòi ta tiền mới được đưa Tiểu Muội đi, nếu ta không về kịp thì Tiểu Muội đã không còn, bà còn mặt dày nhận mình là mẹ Tiểu Muội sao? Bà đi đi, bá phụ và Tang đại ca có thể tiếp tục ở lại quán trà, ta cũng cho người mang đồ ăn tới, nhưng ta không cho bà ăn, không cho bà ở đó, nếu không ta cho người ném bà ra đường, thậm chí đưa lên quan.”
Tang mẫu ba hồn bảy vía bay mất cả, vật vã kêu:” Tả thiếu gia, cầu xin cậu mà, lão thân chừng này tuổi rồi, ăn gió nằm sương chỉ e sớm tối là không còn mạng nữa, lão thân biết sai rồi, cậu tha cho ta một lần này đi, lão thân không dám nữa, lúc đó lão thân đói quá, đói quá mà, có biết gì nữa đâu … hu hu hu …”
Tiểu Muội nhìn mẹ như thế không đành lòng gỡ tay Hoàng Cầm ra, quỳ xuống:” Công tử ...”
“ Tiểu Muội, muội làm gì thế!” Tả Thiếu Dương đỡ nàng dậy nhưng không được, lại nghe nàng gọi mình là công tử chứ không phải Tả đại ca, như có gai đâm vào tim:” Đừng làm thế, có gì từ từ nói.”
Tiểu Muội chua xót vô tận, dập đầu một cái:” Thiên hạ không có cha mẹ nào sai, mong công tử nể tình mẹ ta tuổi cao sức yếu, bỏ qua cho mẹ ta lần này, chỉ cần công tử cho mẹ ta chỗ trú thân, không phải lưu lạc nơi đầu đường, không dám đòi hỏi gì thêm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây