Nha môn châu phủ chỉ cách Quý Chi Đường có vài con phố, nếu đi từ nhà Cù lão thái gia theo lối tắt còn gần hơn nữa, nhưng một lần Tả Thiếu Dương đi qua lối tắt đó đã chứng kiến thảm cảnh của gia đình Thảo Nhi, đó còn là lúc nạn đói mới bắt đầu thôi, hiện giờ chẳng biết tồi tệ thế nào. Vì vậy Tả Thiếu Dương thì đi đường vòng xa hơn chút tới nha môn, nơi này vẫn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, binh sĩ vẫn cầm binh khí đứng thẳng tắp, chỉ là đôi mắt không có mấy tinh thần.
Tả Thiếu Dương đi tới chắp tay với một tên binh sĩ:” Huynh đệ, ta là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, có chuyện muốn báo cáo với Phó đội chính của đội hộ vệ thân binh, huynh đệ có thể truyền báo chút không?”
Binh sĩ đó vừa nghe thấy ba chữ Quý Chi Đường, nhìn y một lượt, cúi mình thi lễ:” Công tử là Tả Mẫu Mực phải không?”
Có thể nói toàn bộ binh sĩ trong thành đối với y đều có một cảm giác rất thân thiết.
Cái xưng hô khốn kiếp đó, không ngờ mình mất tích mấy tháng mà cách xưng hô này vẫn còn, Tả Thiếu Dương tâm tính thay đổi khá nhiều vẫn không ưa nổi kiểu xưng hô này, bề ngoài chắp tay mỉm cười:” Đúng là ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây