Thời gian trôi đi trời ấm hơn thấy rõ, mưa từ mưa phùn li ti thành hạt mưa to đổ ào ào, lương thực của bọn họ thì mỗi ngày một ít đi, bọn họ đã phải giảm tiêu chuẩn khẩu phần mỗi ngày xuống thật thấp, đồng thời thêm vào đủ các loại rau dại. Miêu Bội Lan có kinh nghiệm hơn trong việc đặt bẫy bắt chim chóc, nàng đào đất bắt giun, nhưng họa hoằn lắm mới có một con chim ngu ngốc sa bẫy.
Lại thêm một tháng nữa qua đi, bọn họ đã đem toàn bộ dây leo, vỏ cây có thể lột vỏ trên núi bên thành thừng, sau đó buộc đá thả xuống vực, thả mãi, thả mãi không thấy chạm đáy, dây đã dài hơn trăm trượng, nếu leo xuống cũng mất quả nửa ngày, sức người khó duy trì nổi.
Bọn họ đã ở trên núi hơn hai tháng rồi, bất kể lương thực tiết kiệm thế nào, tối đa cũng chỉ duy trì được hơn nửa tháng nữa thôi, bọn họ đã nghĩ mọi cách, nhưng nơi này trồng cây không được, định nuôi chim cũng không khả thi, vì không sao bắt được chủ đủ cặp trống mái, bắt được loài này trống thì con mái lại là loài khác, đành biến thành thịt khô hết.
Đến cây cũng bắt đầu ít đi, bọn họ không dám đốt nữa, sợ không còn củi, may mà Miêu Bội Lan có cách khác, nàng đào một cái hố, lấy ít cành cây nửa khô đã cất trong phòng, vùi ít lá, châm lửa, cột khói cuồn cuộn bốc lên tới tận trời.
Mây quá dầy, chẳng biết có ai nhìn thấy được cột khói không, kiên nhẫn cứ cạn dần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây