Ngủ được một lúc, Tả Thiếu Dương mở mắt ra, nhè nhẹ tách người khỏi Miêu Bội Lan, rón rén đi tới bên cạnh Vượng Tài, cởi đai lưng ra, mỗi đầu vòng chắc qua bàn tay sau đó quấn vòng quanh cổ Vượng Tài, tư thế chuẩn bị sẵn sàng, hít hơi, cắn răng giật mạnh hai tay.
Vượng Tài giật mình tỉnh dậy, muốn kêu mà không kêu được, hai tay cào cổ không gỡ được dây ra, quờ quạng tóm người đang siết cổ mình, nhưng với không tới, chân ra sức đạp, chẳng bao lâu không đạp được nữa, hai tay buông thõng xuống.
Tả Thiếu Dương vẫn kéo đai lưng hơn một tuần trà nữa mới buông tay, Vượng Tài đầu ngoẹo một bên, y cởi đai lưng của Vượng Tài, gộp với của mình làm một, lại từ từ đi về bên cạnh Miêu Bội Lan, lần này cẩn thận hơn xoắn một vòng qua cổ nàng, rồi kéo dây vòng qua tảng đá, hai tay nắm chặt dây, chân đạp vào vào tảng đá giật mạnh.
Miêu Bội Lan cũng như Vượng Tài lúc nãy, chân đạp tay khua, song vô nghĩa, kết cục không khác gì, sức yếu dần, vùng vẫy một lúc, bọt mép sùi ra, người co giật vài cái rồi nằm im.
Tả Thiếu Dương không nhìn thi thể nàng, ngửa mặt lên trời lẩm bẩm:” Lan Nhi, xin lỗi muội, với số lương thực, tiền tài trên núi, có thể biến ta thành đại phú hào, hai người quá tốt bụng, không thể cùng ta làm việc ác, cho nên, rất xin lỗi, ta không thể để ai biết được, chuyện này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây