Tả Thiếu Dương vào nhà nhìn thấy cha mình âm trầm phát sợ thì hơi chột dạ, may sao bên cạnh còn có cả Dư chưởng quầy nằm trên cáng mềm do hai nam đinh khiêng, vội đi tới chào hỏi:” Dư lão bá, đã có quyết định chưa?”
Lương thị bấy giờ mới nhớ ra đi pha trà mới khách, Dư chưởng quầy xua tay bảo không cần:” Tẩu tử không cần khách khí, hơn nữa ta thế này ăn uống đều không tiện. Đại lang, ta nhờ người đi hỏi những bệnh nhân được cậu nối xương, đều khen không ngớt miệng, nói cậu nắn xương thậm chí không thấy đau đớn chút nào, còn hỏi Nghê đại phu, cũng nói ở mặt này cậu đã vượt qua cả ông ấy ...”
“ Nghê đại phu nói quá thôi, cháu chỉ là biết được vài mánh nhỏ.” Tả Thiếu Dương cười, Nghê đại phu không biết y nối xương thế nào, chẳng qua là nhi tử ở nhà người ta, làm sao nói khác được, không sao, chỉ cần khiến bệnh nhân yên tâm để mình chữa là được.
“ Ta cũng nghĩ mãi, thôi thì đằng nào cũng hết cách rồi, không bằng đánh cược một phen, thắng thì đứng lên được, có tập tênh cũng tốt. Còn về nguy hiểm có khả năng xuất thiện, thì đã là phúc thì không phải họa, là họa không thể tránh khỏi, cho nên làm phiền đại lang cậu vậy.” Dư chưởng quầy nói xong ra hiệu cho một nô bộc:” Cái bàn đem cả tới rồi đây, cậu thoải mái mà chọn sao cho phù hợp với yêu cầu. Cưa một cái chân bàn, đổi lại một cái chân người là lãi rồi, huống hồ cái bàn trà này vốn phải hình thù kỳ quái mới hay, cưa đi một chân, sau này mời thợ tới sửa lại một chút là được.”
“ Vậy thì tốt quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây