“ A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Tả thí chủ lòng dạ thiện lương thật là hiếm có.” Trí Không niệm phật hiệu:” Thế nhưng đó không phải chân nghĩa của Phật gia, cắt thịt nuôi ưng, xá thân cho hổ nếu không phải trí tuệ bồ tát đừng làm, lĩnh ngộ lòng từ bi Phật gia cũng không thể học theo một cách máy móc, nếu không sẽ trái với bản ý từ bi.”
Tả Thiếu Dương tựa hiểu tựa không:” Đại sư có thể nói rõ hơn một chút được không?”
“ Vậy để lão nạp kể cho thí chủ một câu chuyện nhé.”
“ Xin rửa tai lắng nghe.” Tả Thiếu Dương ngồi thẳng dậy:
“ Năm xưa khi còn trẻ, lão nạp chu du thiên hạ, một lần đi qua khu vực hoang vắng, trăm dặm không có bóng người, lão nạp chỉ có thể dựa vào nước sông, rau dại sống qua ngày, đói khát kiệt quệ. Thế rồi đi qua một vườn quả sai trĩu cành, lão nạp dừng lại hỏi ai là chủ vườn quả đó, muốn xin một ít ăn đỡ đói, nhưng hỏi ba lần không ai đáp, chủ nhân nơi đó không có nhà, lão nạp đành đi tiếp, không hái một trái quả nào. Đi được một quãng, lại gặp một nhóm thợ săn, bọn họ bắt được con hươu, đang xẻ thịt nướng ăn, thấy lão nạp kiệt sức liền vội mang rượu thịt tới mời ...” Trí Không nở nụ cười hiếm hoi:” Thí chủ đoán xem, lão nạp có ăn không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây