Tạm thời tạo “công ăn việc làm” cho tiểu sư đệ xong, Tả Thiếu Dương đi bứt một cái râu sâm đưa cho Bạch Chỉ Hàn, củ sâm này lần trước y lấy ra nấu cháo thuốc, vì nó là sâu lâu năm, hiệu quả mạnh cho nên mỗi lần chỉ dùng một ít là đủ. Chẳng tiếc dùng thứ thuốc đắt tiền cứu cô bé chẳng thân quen gì, thuốc mà không dùng đúng lúc thì khác gì thứ vứt đi đâu.
Tả Thiếu Dương lại vào phòng ngồi xem mạch cho Thảo Nhi, nghĩ mãi không ra cách nào, ngẩng đầu lên thì thấy Miêu Bội Lan đang ngẩn người nhìn trần nhà, thuận miệng hỏi:” Bội Lan, sao thế?”
“ Không, không có gì.” Miêu Bội Lan không nhìn y:
Tả Thiếu Dương nhíu mày, nha đầu này không biết nói dối, vươn tay ra nắm lấy tay nàng, kéo tới gần, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn:” Không có gì sao lại ấp úng?”
“ Làm ... Làm gì có.” Miêu Bội Lan muốn thoát khỏi vòng tay của y, nhưng không dám dùng sức, sợ đụng phải vết thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây