Tử bất thuyết quái lực loạn thần, Tả Quý từ nhỏ được dạy dỗ tư tưởng Nho gia chính tông, ông không đi lễ chùa, nhưng không phải là hoàn toàn không tin thần thánh, nên không phản đối. Lương thị thì dặn Tả Quý trước khi đi: “ Vậy thì phải thành tâm vào, mẹ không đi được rồi.”
Hai người Tả Thiếu Dương theo bếp đi ra cửa sau, nhìn thấy ngay có nhóm binh sĩ đứng canh, người tay không thì bỏ qua, chỉ cần là mang túi, đẩy xe gì đó là toàn bộ bị chặt lại lục soát.
Binh sĩ nhìn thấy Bạch Chỉ đỡ Tả Thiếu Dương đi tới đều cung kính chào, với người dân thì hành động mang lương thực đi ủng hộ quan binh của y có tính khuyến khích làm gương lớn, còn với những binh sĩ này bọn họ càng kính phục việc y dũng cảm lên chiến tuyến cấp cứu thương binh. Đây là sự kính phục từ tận đáy lòng, không liên quan tới việc được đội chính đại nhân căn dặn.
Đêm qua cả hai kéo lương thực đi dấu thì chẳng thấy gì, bây giờ đi người không mà gian nan, nếu không có Bạch Chỉ Hàn dìu đỡ, Tả Thiếu Dương khó đi nổi, chưa kể việc cưỡi ngựa cả canh giờ không hề sung sướng chút nào, bắp vế y cảm tưởng bị yên ngựa cọ nát, lúc xuống ngựa còn sợ chân không khép lại nổi nữa. Xem phim xem truyện thì thấy cưỡi ngựa toàn chiến bào bay bay, gió thổi ù ù qua tai gì gì đó, đại khái là oai phong lẫm liệt lắm, chả thằng cha nào nói cưỡi ngựa lại đau háng thế này, tiên sư.
Đội lính kiểm tra đã qua chỗ đất trống có cái giếng, có vẻ không ai để ý cái nơi chỉ có cỏ dại, giếng khô với một cây mai rụng lá này, nhìn xa xa thì cái giếng bị bụi cây mọc hoang che khuất, quan binh không phải người sống ở đây, tất nhiên không tới xem. Lương thực là quý giá, trong tiềm thức ai chả muốn giữ bên cạnh, sao để nơi đồng không mông quạnh thế này, huyện thành tuy nói là nhỏ thì đó là khu dân cư sinh sống thôi, còn nhiều khu vực hoang vu, sức đâu mà tìm hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây