Tả Thiếu Dương gắng gượng đứng dậy mà không chống nạng, chắp tay nói:” Tướng quân, chuyện có đầu đuôi, vốn là ...”
Phó Cung xua tay:” Tả công tử, ta không quan tâm, Đại tướng quân không thể tự tát vào mặt mình, cho nên như ta đã nói, bây giờ nộp lương thực ra, nhà các ngươi cũng không bị làm sao. Lão tử cũng không thích Đại tướng quân bị người ta bịt tai che mắt, nói thật đi, ta cho gọi đội tìm kiếm đến rồi, đứng để tới lúc một chút tình nghĩa cũng không còn.”
Tả Quý đứa tay ngăn nhi tử chuẩn bị nói tiếp, giọng chính nghĩa lẫm liệt:” Đại nhân, khuyển tử tắm máu sa trường cứu chữa thương binh, tới mạng mình cũng chẳng nề hà, lẽ nào nó lại đi tham chút tiền tài để rước họa vào thân? Trong nhà quả thực không còn lương thực dư thừa nữa, nếu Đại tướng quân đã điều tra Quý Chi Đường ắt cũng biết nhà lão hủ trước đây không lâu còn phải thuê nhà của Triệu Tam Nương, nợ tiền nhà tới mấy năm trời.”
“ Ông già các vị bắt được đó là công công của Triệu Tam Nương, nghe nói nhà họ cạn lương, lão hủ nhớ ơn cũ, bảo nhi tử đem lương thực bán cho họ giải nguy cấp trước mắt, không ngờ ông ta lợi dụng để phát tài. Trong nhà lão hủ hiện giờ chỉ còn ba đấu lương, là nhờ tiểu tế làm việc ở nha môn mang cho, cũng tiếc không dám ăn, đợi tới lúc gian nan nhất mới dùng.”
Tả Thiếu Dương suýt nữa không nhận ra cha mình, chỉ có thể nói một chữ phục, trước nay y vốn biết bản lĩnh nói dối ăn tiền dựa vào cái mặt thật thà của cha mình rồi, lần này có lẽ là lần nói dối hoành tráng nhất trong đời ông, đến y nghe còn thấy tin nữa là.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây