Lão Lưu hỏa trưởng đó nói quá rồi, bị thương một chút mà nói gì ghê thế, người ta mà biết thì cười đau bụng. Mặc dù khi khám cho đám thương binh y cũng biết phố phường có lời đồn như thế, nhưng là lời nói vui thôi, để lên tới chỗ Đại tướng quân, rồi còn tặng biển thế này thì quá hoang đường. Tả Thiếu Dương ngượng ngùng nói: “ Phó tướng quân, chuyện ta lên chiến trường trị thương là thật, song còn giết mấy chục phản quân, cái này e là có nhầm lẫn … ngài xem sức vóc ta thế này, nói ta giết người chẳng hóa trò cười à?”
Phó Cung đi tới gần nói nhỏ:” Ta biết là do Miêu cô nương đi cùng công tử làm, nghe nói đó là muội muội kết nghĩa của công tử, thế cũng là người nhà, người một nhà không nói hai lời mà. Đông tử nhận đi, đây là ý đại tướng quân, dù sao cô nương đó là nữ, ban thưởng nhiều điều không tiện, phải không?”
“ Như thế này … hình như không ổn?” Tả Thiếu Dương nhíu mày, thứ không phải của mình, y không mặt dày mà nhận được:
“ Tả công tử, nói thật nhé, mấy ngày trước quân ta quyết chiến với phản quân, có thể nói đã dốc toàn lực, chuẩn bị lâu ngày, mưu tính kỹ càng, rốt cuộc kết quả không như ý, hiện sĩ khí đi xuống, cần có tấm gương anh hùng kích lệ lòng quân, đó là công tử. Đại tướng quân rất coi trọng việc này, vì thế công tử đừng có hành động theo cảm tính, nhất thiết phải nghe theo an bài của Đại tướng quân, đây là chuyện liên quan tới việc gắn kết quân dân, ổn định tình thế, hiểu chưa.”
Phó Cung nói xong kệ Tả Thiếu Dương kinh ngạc, lùi lại ha hả nói lớn:” Tả công tử khiêm tốn quá, sự tích của công tử đã lan truyền khắp thành, nhiều lần truyền tới tai Đại tướng quân, Đại tướng quân vô cùng cảm phục, nên mới chuyên môn phái mạt tướng đem biển do đích thân Đại tướng quân đề bút tới đây biểu dương tinh thần cao cả của công tử ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây