Phàn Mặt Đen nãy giờ ngồi xuông, chẳng được miếng nước nào, người ta còn lơ đi, bây giờ nói tới chuyện sửa nhà sửa cửa, thuê nhân công rồi, mình mà không lên tiếng có khi người ta bàn tới việc sinh con đẻ cái luôn cũng chưa biết chừng.
Lão Phàn này ít nhiều cũng là đội chính chỉ huy cả trăm người, chưa đi tới đâu lại mất giá như cái nhà này, hèm một tiếng kiếm chủ đề:” Tiểu huynh đệ, đã nghe lệnh trưng thu lương thực chưa, xem lại lương thực trong nhà cho cẩn thận, nếu quá giới hạn là không được đâu, tới lúc đó Lão Phàn này có nói đỡ cũng không ăn thua đâu đấy.”
“ Không cần phải xem, chắc chắn không thể vượt được, ta còn đang đợi Đại tướng quân phát cháo tế dân đây, chứ chừng đó gạo biết sau này sống thế nào?” Tả Thiếu Dương thực sự vẫn còn chưa hết lo lắng, lương thực giấu trong chùa như thế có an toàn không, vị Trí Không đại sư đó có tin tưởng nổi không, ông ta quá khác với hòa thượng bình thường, rồi lương thực dấu dưới giếng có qua được mắt quan quân không, nhiều yếu tố y không kiểm soát được, cảm giác vận mệnh không nắm trong tay làm người ta không thể yên tâm:” Phàn đội chính, quan binh các vị thực sự sẽ phát cháo chứ?”
Phàn Mặt Đen cười hăng hắc:” Phát cháo thì thế nào cũng có, làm sao có thể thất hứa với bách tính được, chỉ là thế nào thì, nhiều ít ra sao thì ta không biết.”
Bên ngoài đội tuyên truyền lưu động kia lại tới rồi, nghe đi nghe lại cũng phiền, nhưng cũng rất có tác dụng gây sức ép tinh thần rất lớn, hôm qua còn bị mấy thương binh chửi rủa làm ổn suốt ngày không cho ai nghỉ ngơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây