“ Chi Nhi!” Tả Thiếu Dương ngồi thừ ra một lúc đột nhiên gọi, đợi Bạch Chỉ Hàn tới bên cạnh, nói:“ Nếu cô lấy cái chết tỏ lòng, coi mình là người Tả gia rồi, vậy ta coi cô như người trong nhà, có vài việc không cần giấu cô nữa. Cô giúp ta lấy cái nồi sắt trên bếp xuống.”
Bạch Chỉ Hàn làm theo, cùng Tả Thiếu Dương chuyển nồi sắt sang bên, y đưa tay xuống cậy mấy viên gạch, lộ ra tấm ván sắt, tiếp tục lật ra ván sắt liền xuất hiện một cửa động.
“ Cô nhìn xem, phía dưới là cái gì?” Tả Thiếu Dương chỉ tay:
Bạch Chỉ Hàn lờ mờ đoán ra, xách đen soi, chỉ thấy ở đó chỉnh tề hơn mười bao lương thực, nàng có suy đoán rằng Tả gia có cất giữ lương thực, nhưng không ngờ nhiều thế này, phải hơn trăm đấu ấy chứ, khiếp đảm nhìn Tả Thiếu Dương, làm sao y làm được?
Tả Thiếu Dương không muốn nhìn, cay đắng nói:“ Lương thực phía dưới ta bán phương thuốc, bán cách bào chế thuốc, dốc hết tâm huyết mới kiếm được, nhưng bây giờ thành nguồn tai họa, mệnh lệnh đại tướng quân cô thấy rồi đấy. Mỗi người trong nhà chỉ được phép có một đấu lương, nhiều hơn một đấu giết người đứng đầu, nhiều hơn ba đấu giết cả nhà, bao gồm nô tỳ ... Cô xem số này chắc đủ giết chín họ Tả gia rồi phải không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây