Tả Quý càng nghe càng tái mặt, Lương thị thì tới cả đầu gối cũng run bần bật.
Trái lại cả phố vang lên những tiếng vỗ tay reo hò, lớn tiếng ca ngợi Đại tướng quân công chính anh minh. Bách tính tuyệt đại đa số đều không có lương thực dư thừa, lệnh này ban bố chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ, hơn nữa còn phát cháo cứu tế, không khác gì nắng hạn gặp mưa rào, một số rất ít người thừa lương, bất ngờ hay tin dữ ngã ngay xuống đất.
Viên quân giáo lại tiếp tục cao giọng nói:” Ta khuyên tất cả những kẻ mang tâm lý cầu may, cho rằng có thể dấu được lương thực, dù các ngươi dấu ở trần nhà, trong tường hay là dưới hầm đi chăng nữa đều không qua mắt được quân gia, chớ có vọng tưởng. Lời này không phải dọa dẫm các ngươi, mà là bản quân gia có lòng tốt nên cảnh báo, trong đội quân sĩ kiểm tra, có người chuyên làm công tác kiến trúc, xây dựng, đặc biệt là đào hầm, dù các ngươi có đào sâu chôn chặt tới mấy thì họ cũng tìm ra được. Tới lúc bay đầu thì đừng trách trời, do các ngươi chuốc lấy thôi.”
Nếu không có Tả Quý giữ lấy thì Lương thị đã ngã xuống đất rồi, dù biết trước rồi, mặt bà trắng nhợt trắng nhạt, môi run run, nói năng lẫn lộn:” Lão gia ... Lão gia ... Làm thế nào đây? Dưới hầm nhà ta … như thế, vậy … thế này … ”
“ Câm mồm!” Tả Quý nghiến răng rít nhỏ:” Đứng cho thẳng, đừng nói gì cả, sợ người ta không biết à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây