Miêu Bội Lan giết xong tên giáo úy thì trước mắt tạm thời không còn ai, nàng dùng sức quá nhiều liên tục, hai gối như muốn nhũn ra, phải chống đao xuống đất mới đứng được, miệng thở dốc, trán vã mồ hôi, đang điều hòa lại hơi thở liền nghe thấy có người gọi:” Bội Lan.”
Vừa nghe tiếng động, Miêu Bội Lan tức thì rút đao, hét lớn xông tới, nàng đang ở trang thái tinh thần vừa bất ổn lại vừa căng thẳng cao độ, có người là đánh.
“ Là ta, mau dừng tay.” Người kia kinh hãi hét lên, tay vơ nắm tuyết ném mạnh vào mặt Miêu Bội Lan:
Miêu Bội Lan bị tuyết lạnh ném trúng mặt làm khựng lại, liên tiếp bộp bộp bộp mấy cục tuyết ném vào người, chui cả vào mắt vào miệng, lạnh buốt, mới định thần nhìn lại, không phải là Bạch Chỉ Hàn thì là ai, nước mắt trào ra:” Bạch tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, thiếu gia sắp chết rồi, hu hu hu.”
Bạch Chỉ Hàn hoảng hồn, buông cục tuyết chưa ném ra, vội hỏi:” Thiếu gia ở đâu, chỉ cho ta nhanh lên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây