Tả Thiếu Dương vất vả chen tới gần thì cũng thấy Miêu Bội Lan đang chạy trên mái nhà hô hoán, đám đông phía đối diện tản bớt rồi, quát lớn với mấy người đứng trên xe: “ Mau, không chạy đi muốn đợi tới bao giờ?”
Ba chủ tớ nhà kia thấy có người tới giải vậy, không còn nghĩ tới nếu mình đi thì ai phát cháo nữa, vội rẽ đám đông chen ra. Trong khi Miêu Bội Lan, Tả Thiếu Dương thì chen vào, cũng may là quá nửa đã chạy đi tìm chỗ phát cháo khác, thế nên cuối cùng cũng thành công, kéo bọn họ ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Vừa rồi diễn biến tuy nhanh, nhưng độ nguy hiểm thì cực lớn, trong khoảnh khắc có thể gây chết người. Năm người mải miết chạy, nhất là ba chủ tờ nhà kia chưa hoàn hồn, cứ dốc sức chạy, được một quãng xa tới khi kiệt sức rồi mới dừng lại dựa vào tường thở. Khăn quấn đầu Tả Thiếu Dương không còn nữa, tay chống đầu gối thở dốc, Miêu Bội Lan thì bị dẫm vào chân, may không nặng.
Ba người kia thì khăn che mặt rơi mất, quần áo xộc xệch hết cả, nghĩ còn chưa hết sợ, vốn xuất phát từ lòng tốt muốn phát cháo cứu dân đói, không ngờ thành cơ sự thế này. Thiếu nữ vô cùng áy náy, cứ nhìn về chỗ vừa nãy, mong nạn dân không ai làm sao cả, nếu không nàng có tội to.
Tả Thiếu Dương thở xong mới quay sang nhìn ba người kia, thấy hai người chỉ rối rít xem một người nhỏ nhắn nhất có làm sao không thì hiểu đây là “kẻ cầm đầu” rồi, chỉ thấy người đó tuy mặc nam trang, đầu tóc tán loạn, song môi hồng răng trắng, té ra là một tiểu nha đầu, tức giận mắng:” Này nha đầu, có biết hôm nay suýt gây họa rồi không hả?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây