Lão trà khách nghe Tả Thiếu Dương mời Chúc Dược Quỹ tới nhà bàn chuyện thuốc men thì thở dài:” Lúc này mà cậu ta còn tâm tư nghĩ chuyện bào chế thuốc nữa, nghĩ cách làm sao sống tiếp được đi.”
Có mấy ánh mắt nhìn sang, trong đó Chu chưởng quầy mang vẻ nghi ngờ, Tả Thiếu Dương có lời giải thích:” Kỳ thực lúc này thuốc cũng rất quan trọng, binh sĩ đang chiến đấu, mỗi ngày đều có người chết người bị thương. Nếu có thể làm ra thuốc tốt hơn, hiệu quả nhanh hơn giúp binh sĩ có thể sớm ngày quay lại chiến trường cũng chính là đang giúp chúng ta, không những cần thuốc, còn cần rất nhiều nữa, làm sao có thể thiếu hỗ trợ của Hằng Xương dược hành.”
Người khác nghe vậy mới không để ý nữa, Chúc Dược Quỹ thoải mái gật đầu:” Được, lát nữa ta tới ... Sống chết có số, lo làm gì? Chuyện kinh doanh vẫn phải làm. Ta đã quyết rồi, ta và lão bà tử sống đã đủ, từ mai mỗi ngày chỉ uống một bát cháo cầm hơi và ít canh sâm bảo mệnh. Tiết kiệm lương thực cho nhi tử và tôn tử, chúng còn sống là Chúc gia ta còn hi vọng.”
Tả Thiếu Dương uống một ngụm trà cho có rồi đứng dậy cáo từ, cùng Bạch Chỉ Hàn đi ra, tới bên quầy hỏi Tiểu Muội:” Trà trong quán còn dùng được bao lâu?”
“ Khách ít thế này phải đủ dăm ba tháng ...” Tiểu Muội có chút áy này, nàng cứ thấy mình làm chưa đủ tốt có lỗi với Tả Thiếu Dương:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây