Tả Thiếu Dương đi loanh quanh một hồi, thế nào lại chạm mặt Chu chưởng quầy ở đầu phố, cả hai nhìn nhau với ánh mắt không có chút thiện cảm nào, sau đó chẳng ai nói một lời, tự động đi theo hướng khác nhau như hai người hoàn toàn xa lạ.
Hiện giờ Tả Thiếu Dương quen thuộc đường xá huyện Thạch Kính lắm rồi, cái huyện này thực ra cũng dễ nhớ lắm, một con phố chính chạy ngang từ đông sang tây, huyện nha ở ngay trung tâm con đường này, đối diện có một cái ngõa thị, đi ra sông có một cái bến tàu, khu nhà giàu ở hướng bắc, nhà nghèo ở phía nam. Sông Thạch Kính chia huyện ra làm đôi, bên kia thực ra được một phần năm, nhà Tả Thiếu Dương nằm ở phần lớn hơn ở phía đông, sau nhà y là Cù lão thái gia, sau đó nữa là tiếp giáp khu nhà giàu.
Đó là toán bộ địa danh đáng nhớ của huyện Thạch Kính … À còn có ít nông điền, đúng vậy trong thành thời xưa luôn có ruộng, đề phòng trường hợp bị vây thành thì còn có cái ăn, cũng là chỗ ươm mạ giống, nhưng bây giờ là mùa xuân, muốn kiếm thu hoạch từ đó phải đợi hơn nửa năm nữa, chẳng trông mong được gì. Dù sao nơi đó cũng đã thành trọng địa, binh lính canh gác gắt gao, không ai được phép tới gần.
Tả Thiếu Dương đi ngang qua, y tình cờ thấy được một nhóm người toàn thân giáp đen, áo choàng cũng màu đen, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đằng đằng sát khí, người nào người nấy như cán thương thẳng đứng, khác hẳn với quân bình thường, đoán chừng đây là kiểu bộ đội đặc chủng, thời nào cũng có.
Chỉ tiếc rằng kiến thức lịch sử của Tả Thiếu Dương quá ít ỏi, nếu không y sẽ nhận ra đây chính là Huyền Giáp quân, đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Đường, tổng cộng chỉ có ba vạn người, tướng chỉ huy của đội quân này chỉ nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế Lý Thế Dân, thực sự là đội quân có thể một địch mười, bách chiến bách thắng, vang danh thiên hạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây