Lại nói ba người Tả Thiếu Dương từ nhà Triệu Tam Nương ra về, nào hay biết suy nghĩ méo mó của Triệu lão đầu. Tả Quý vẫn thắc mắc về quyết định của nhi tử: “ Trung Nhi, chúng ta nên dùng lương thực đổi lấy bạc thôi, đừng lấy ruộng nữa, bây giờ ruộng không sản xuất được mà thuế vẫn phải nộp, chẳng phải có càng nhiều ruộng càng lỗ sao?”
“ Cha cứ tin con đi, ruộng sớm muộn gì cũng tăng giá.” Tả Thiếu Dương đánh cược một phen, nếu trận chiến này quân Đường thắng lợi, ruộng sẽ có giá, nếu phản quân vào thành, để bạc trong nhà còn nguy hiểm hơn:” Năm nay chắc chắn là lỡ xuân canh rồi, không kịp gieo mầm nữa, với lòng nhân ái của hoàng thượng, sau trận chiến này chắc chắn sẽ miễn thuế cho Hợp Châu, bây giờ mua ruộng tuy lỗ, nhưng tương lai sẽ có lợi.”
“ Tương lai là đến khi nào? Đừng để chưa kiếm được tiền đã lỗ vốn sạch.”
“ Cái đó phải xem vận khí thế nào, nguy hiểm càng cao thì lợi ích càng lớn mà cha.”
Tả Quý vốn còn định nói, nhưng nhìn lại không biết từ lúc nào đứa con đi bên cạnh cao hơn mình rồi, nhìn vào đã khiến người ta có cảm giác vững trái, ông gật gù:” Con lập tự rồi, đã trưởng thành, sớm muộn cũng là trụ cột Tả gia, cho tùy con. Song đừng nói thì hay, làm lại chẳng ra sao, dù phản quân bị đánh bại, nhưng sức lao động không có, để xem con làm thế nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây