Nhà Triệu Tam Nương xưa nay đều ăn gạo trắng, có cá có thịt, bây giờ nhai cái bánh bao đen, bột như là trộn thêm cát, nhưng lại cảm thấy ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào. Chỉ là bánh quá khô, ăn hơi vội đâm ra bị nghẹn, vội ra bàn cầm cái ấm lên tu ừng ực, phát hiện tấm biển mua lương đặt ở đó, đầu óc xoay chuyển, dấu ngay xuống gầm giá đồ gần đó, mắt liếc nhìn Tả Thiếu Dương chăm chú cho hai đứa bé ăn, có vẻ không biết gì.
Nhà nàng đã cạn lương từ hôm kia rồi, Triệu Tam Nương cũng nhanh nhạy, ngay khi đại quân vào thành đã ý thức được sự tình nghiêm trọng, dùng giá cao mua lương thực, tiêu hết sạch tiền mà cũng không mua được bao nhiêu. Nhà lại đông người, quen ăn sung mặc sướng rồi, không biết tiết kiệm là gì cả, cũng không biết rau dại ăn được, nói đúng ra là không bỏ thể diện xuống mà đi kiếm rau dại với nạn dân, thế nên thoáng cái lương thực trong nhà đã cạn.
Từ hôm qua tới giờ chỉ uống nước lã cầm hơi, nàng còn cắn răng chịu được, hai đứa con thỉ đã đói lả đi rồi.
Hai đứa bé ăn xong lại ngủ thiếp đi, có điều lần này không bị cái bụng đói hành hạ nữa, khuôn mặt có sức sống hơn trước, ngủ an tường hơn nhiều, Tả Thiếu Dương đắp chăn cho chúng, cùng Triệu Tam Nương đi ra gian ngoài.
Vừa ra ngoài, Triệu Tam Nương nghẹn ngào nói:” Đại lang, cám ơn cậu cứu con ta, ân tình này ta ghi nhớ suốt đời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây