Buổi tối Bạch Chỉ Hàn lại đưa thức ăn tới Tang gia, lần này Tang mẫu và Tang Oa Tử không dám xin nữa, nhà chỉ nấu nồi cháo loãng teo, ánh mắt thèm khát căm tức nhìn hai nàng ăn, ăn xong là nằm trên giường, giảm vật động tránh đói nhanh.
Mấy người Tang gia rất buồn bực, mấy thương binh ở Quý Chi Đường càng buồn bực hơn, trước kia đều được huynh đệ trong quân ngày mang cho hai bữa cơm, mặc dù mỗi bữa chỉ có một cái bánh bao đen xì xì thôi, song uống thêm nước vào cũng no bụng. Nhưng về sau thì đợi mãi không thấy bữa chiều, cả ngày chỉ có một cái bánh bao, không còn gì thêm nữa.
Thế nhưng bọn họ đành chịu, giờ họ là thương binh chẳng đóng góp được gì, bị giảm khẩu phần cũng là điều dễ hiểu, ai cũng biết chuyện quân lương bị đốt rồi.
Tối đến, bầu không khí trong huyện thành trở nên căng thẳng, mọi người chỉ dám ngủ một mắt, sợ quân địch tập kết, quân lính tuần tra tăng gấp đôi so với ban ngày, cứ thi thoảng lại nghe thấy bước chân đều tăm tắp đi ngang qua.
Đêm đó không xảy ra bất kỳ chuyện gì, mọi người qua một đêm bình yên trong thấp thỏm. Ngày hôm sau trời sáng, Tả Thiếu Dương ngáp dài một cái tỉnh lại, không khí lạnh bên ngoài làm y không muốn rời cái chăn ấm áp, trước kia chăn vừa cứng vừa lạnh y chẳng thế này, bây giờ đệm tơ chăn lụa rồi đâm sinh lười. Nhìn bên cạnh Bi Vàng vẫn nhắm mắt ngủ rất mỹ mãn, bị y trêu chọc cũng chỉ vẫy cái đuôi to xua đuổi, mắt chẳng thèm mở ra, thế là quyết định học nó ngủ nướng cho sướng đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây