Tang mẫu chạy ra ngoài, bà ta cũng không phải quá ngu, hôm nay nấu nhiều cơm như vậy chẳng qua là đói mờ mắt cho nên nhất thời mất kiểm soát, tính ra đã ăn mất ba cân gạo rồi, từ mai trở đi phải tiết kiệm hơn. Cho dù như vậy thì năm đấu gạo ăn được bao lâu chứ, một tháng? Cho nhiều nước tới mấy chỉ hơn tháng là cùng, phản quân lần này xem chừng khó dẹp được, mà dẹp được rồi thì sao? Cũng chẳng thể có lương thực ào ào đổ vào được, phải tính kế lâu dài.
Mắt Tang mẫu đảo tròn, thấy Bạch Chỉ Hàn quay đầu ngoài cửa, có vẻ chẳng quan tâm, len lén tới bên Tiểu Muội:” Con gái ngoan, mẹ còn chưa ăn no, hai cái bánh to như vậy, con ăn không hết, cho mẹ một cái đi.”
Tang Tiểu Muội cười khổ, nàng sớm biết có chuyện này, lấy một cái bánh đưa cho mẹ.
Tang Oa Tử thấy vậy cũng học theo, mon men tới gần bên Hoàng Cầm, huých nàng một cái:” Tức phụ, cho ta một ít, ta còn đói lắm, nửa cái thôi cũng được.”
Hoàng Cầm tức tối lườm hắn, dù là thế nàng vẫn lấy một cái bánh bao đưa cho Tang Oa Tử.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây