Tả Thiếu Dương lấy ra văn khế chuyển nhượng, giũ phẳng đọc to một lượt, cuối nói:“ Bên trên đã ghi rất rõ ràng, các ngươi đem quán trà Thanh Hương chuyển nhượng cho ta với giá 40 quan, giấy nợ viết các ngươi nợ ta 35 quan, thế nhưng không có dòng nào viết ta phải thuê các ngươi làm việc, bao ăn nhà các ngươi.”
Không có à? Sao lại không có chứ? Tang mẫu sững người, bà ta đã bảo trượng phu viết điều ấy à, mặt tím tái như gan lợn, quát Tang phụ:“ Ông không viết vào à?”
Tang phụ ấp úng:“ Viết, viết rồi, bị cậu ta xóa đi, bắt viết lại … ta không thể không viết, nếu không người ta không chịu bán lương thực thì làm sao?”
“ Đồ vô dụng!” Tang mẫu rống vào mặt ông ta, trong lòng giận lắm nhưng mắt đảo một cái, lập tức nở nụ cười mà bà ta luôn cho rằng khiến mình trông chân thành thật thà, đon đả nói:“ Tiểu lang trung, vừa rồi cậu nói là cho chúng tôi làm công ba năm trả nợ, cậu bao ăn ở mà? Chẳng lẽ cậu muốn quịt sao, bao nhiêu người nghe thấy, Chúc lão hán với Chu lão hán còn làm chứng đấy. Cậu nói rõ ràng, ai mà nuốt lời là đồ vương bát đản sau này đoạn tử tuyệt tôn sinh con lỗ đít mọc ở đầu, người sinh mụn nhọt ...”
“ Đủ rồi!” Tả Thiếu Dương lớn tiếng quát ngang lời độc địa của bà ta, y không tưởng tượng được làm sao trên đời có loại người tệ hại tới mức này:“ Bà nghe cho rõ, trước đó ta nói nhà bà có thể ở lại quán trà của ta làm hỏa kế làm công kiếm tiền trả nợ, không phải nhất định mời nhà bà, mời hay không là quyền của đông gia ta, chẳng lẽ trên đời có loại hỏa kế ép đông gia à? Với lại mời lúc nào là quyền của ta, còn nữa, ta có thể bao ăn, nhưng các ngươi làm việc không tốt thì sẽ bị đuổi việc, hiểu chưa? Bây giờ ta chưa có ý tuyển các ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây