Chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn của Miêu Bội Lan lao vào dòng người, linh hoạt như con cá chạch, thoáng cái tới chỗ hai người bị ngã kia, tóm lấy áo giật mạnh lôi bọn họ đứng lên.
Hai người kia đã bị dẫm tới mấy phát, đầu óc choáng váng, thở không ra hơi, đang nhắm mắt đợi chết không ngờ người nhẹ bỗng nhấc bổng lên, mừng như vớ được vàng, hai chân chạm đất một cái là chẳng cần biết chuyện gì xảy ra, hòa vào đám đông chạy đi, chẳng để ý tới người vừa mới cứu mình.
Tả Thiếu Dương buông tay khỏi cửa sổ, lấy hết sức bình sinh xô một người bên cạnh ra, vươn tay tóm lấy cánh tay Miêu Bội Lan kéo nàng về bên cạnh. Chuyện xảy ra trong khoảnh khắc thôi, nhưng tới giờ Tả Thiếu Dương còn chưa hết sợ, lần đầu tiên lớn tiếng với nàng:” Muội điên rồi, bao nhiêu người như thế, bất cẩn một chút thì người bị dẫm chết là muội đó.”
Nói xong chẳng cho nàng phân bua, một tay vòng qua thân hình nhỏ bé của nàng, đè sát vào nhà bên đường, như sợ sểnh ra một cái là nha đầu này lại làm chuyện dại dột.
Miêu Bội Lan bị Tả Thiếu Dương ép lưng dựa vào tường, ngước mắt lên có thể thấy ánh mắt giận dữ của y, hô hấp rất khó khăn, hai tay đặt lên ngực y, tránh ngực mình chạm vào người y, vừa luống cuống, vừa thẹn, nàng đã bao giờ tiếp xúc với nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, người cứng đơ ra khúc gỗ, lại không dám đẩy y ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây