Tả Thiếu Dương đứng bên ao sen, nhìn cảnh tuyết rơi trước mắt, lòng nặng nề thở dài. Trên người y mặc chiếc áo tơ, mặc dù gió lạnh từng cơn, nhưng không đến nỗi co ro rúm ró mất phong độ nam nhân như trước kia. Chỉ là tay lộ ra ngoài không đeo găng tay, chẳng mấy chốc đã lạnh cứng rồi, không ngừng đổi tay cầm ô, tay còn lại cho vào trong tay áo giữ ấm.
May là Bạch Chỉ Hàn và Long thẩm chẳng mấy chốc xách mấy cái bọc to bọc nhỏ tới, hiển nhiên số hành lý này chuẩn bị từ trước.
Bạch Chỉ Hàn xách một cái bọc nhỏ, mái tóc đen đã phủ lớp tuyết trắng phau, còn vai thì bị mưa làm ướt hết, lúc này chẳng còn chút phong thái tiên nữ giáng trần nào, chỉ thấy mong manh tội nghiệp.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra:” Đưa cái bọc cho ta.”
Bạch Chỉ Hàn lắc đầu:” Không cần, nô tỳ tự cầm được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây