Tả Thiếu Dương nhiều lần bị Bạch Chỉ Hàn tức muốn đấm ngực chết, song bình tĩnh lại phải thừa nhận ông trời cũng thích trêu người ta, hai người họ gặp nhau đều ở lúc tình ngay lý gian, có miệng không giải thích nổi, nên giận thì giận, y cũng bỏ qua nhanh, y không phải người hẹp hòi để bụng.
Thấy y không nói gì, Cù lão thái thái mừng thầm, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:” Hai đứa chỉ hiểu lầm thôi, tin rằng tương lai gần gũi nhau rồi, mọi thứ sẽ xóa bỏ. Chỉ Nhi nhất định giữ đạo làm thê tử, cho nên cậu đừng nói những lời như chỉ cưới công chúa quận chúa nữa. Nghe người từng trải như lão thân một câu đi, hai đứa thực sự là một đôi trời sinh đấy, đừng để nhất thời tuổi trẻ nóng nảy mà lỡ dở chuyện sau này.”
Tả Thiếu Dương thở dài, hết sức chân thành nói:” Lão thái thái, vừa rồi ta nói muốn cưới công chúa quận chúa đúng là muốn chọc tức Bạch tiểu thư, nói muốn cô ấy làm nô tỳ cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi. Nhưng lão thái thái, nếu người thực sự cảm kích ta thì chuyện hôn nhân này hãy bỏ đi, dùng lời mọi người, Bạch tiểu thư không muốn nhảy vào hố lửa, ta cũng không muốn.”
Nghe lời này Cù lão thái gia hiểu lúc nãy họ ở trong nhà nói chuyện bị Tả Thiếu Dương nghe hết rồi, thấy mặt y chân thành, nội tâm đúng là không thích hôn sự này, mình muốn báo đáp, song hại người ta không hạnh phúc thì trái với mục đích, có điều Tả Thiếu Dương càng thế, bà lại càng thích y, cảm thấy y thực sự là tôn nữ tế không thể tốt hơn, đâm ra do dự.
Tả Thiếu Dương lại nói:” Còn chuyện cứu chữa lão thái gia đều là trong phận sự, là thiên chức của người hành y, mọi người không cần vì thế mà thấy mắc nợ ta. Chuyện này dừng ở đây, lão thái gia đã tỉnh, sau này còn cần điều dưỡng một hai tháng nữa mới khôi phục hoàn toàn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây